Đam mê nghề đã làm tôi quên chuyện của đời mình

Ở tuổi 55, khi nhiều người đã tìm được chỗ dựa bình yên nơi gia đình, tôi vẫn lặng lẽ đi về cùng chiếc áo blouse trắng. Hơn ba mươi năm gắn bó với nghề điều dưỡng, tôi đã dành hết tâm huyết và tình yêu cho bệnh nhân, cho những đêm trắng bên giường bệnh, cho niềm vui khi nhìn thấy một người được hồi sinh sau cơn nguy kịch. Trong sự tận hiến ấy, tôi đã để quên đi tuổi xuân, quên đi việc xây dựng mái ấm riêng, để đến hôm nay, tôi vẫn không chồng, không con.
Trần Ngọc Phượng - Điều dưỡng trưởng khoa Chấn Thương Chỉnh Hình Bệnh viện An Bình tận tình bên người bệnh.

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình lao động nghèo. Nhà có 8 anh chị em nhưng tôi vẫn được bố mẹ cố gắng cho ăn học đầy đủ. Thủa nhỏ, tôi yêu nghề giáo, thích được đứng trên bục giảng để truyền dạy kiến thức cho những cô cậu học trò. Khi học xong lớp 12, tôi thi đỗ vào một trường sư phạm, tôi theo học tại đây như một cách để thảo mãn ước mơ. Hơn một năm sau khi gia đình tôi xảy ra chuyện không vui - Mợ tôi, người mà tôi rất đỗi yêu quý trở bệnh nặng, nỗi đau bệnh tật hằng ngày dày vò khiến cơ thể tàn tạ.

Tôi cảm thấy xót xa, thương cảm vô cùng. Ngày đó, mỗi lần được nghỉ học, tôi đều chạy đến bên mợ để trò chuyện, động viên, chăm sóc. Những ngày tháng ấy, chẳng biết từ khi nào, trong tôi dần lớn lên một ước mơ được chăm sóc nhiều hơn cho những người bệnh và tôi quyết định rẽ ngang sang học nghề Điều dưỡng.  

Ngay khi ra trường, tôi được làm việc cho bệnh viện An Bình. Công việc của một điều dưỡng rất vất vả và bận rộn, ít có thời gian nghỉ ngơi, ít có thời gian dành cho gia đình và luôn phải tập trung cao độ. Hơn ba chục năm gắn bó với Bệnh viện An Bình, khi nhìn lại, giật mình thấy mình đã ở tuổi 55, vẫn một mình sớm hôm đi về

Những lúc đi làm về thấy nhà quạnh vắng, cô đơn và tủi thân lắm. Nhưng giây phút ấy qua nhanh, tôi thầm tự nhủ: “Khi cho đi bằng tất cả tấm lòng, ta sẽ nhận lại được nhiều hơn thế nữa. Những điều cao quý và giá trị nhất trên đời đều không thể nhìn và chạm vào được, chúng chỉ được cảm nhận bằng con tim”. Rất nhiều người hỏi tôi nghề điều dưỡng vất vả nhưng sao tôi lại vững chí theo nghề. Tôi chỉ mỉm cười bởi sự lựa chọn của tôi xuất phát từ niềm đam mê và sự cống hiến. Tôi nghĩ “Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai”.

Rồi cũng có những người hỏi có bao giờ thấy buồn hay nuối tiếc không. Thật ra, có chứ. Những lúc nhìn đồng nghiệp bận rộn chuẩn bị cho con đi học, hay trong ngày Tết sum vầy, tôi cũng thấy lòng mình chùng xuống. Nhưng ngay sau đó, chỉ cần một bệnh nhân mỉm cười nói lời cảm ơn, hay một em nhỏ khỏi bệnh chạy lon ton quanh hành lang bệnh viện, tôi lại thấy đời mình đủ đầy. Tôi coi những người bệnh như người thân, coi nỗi đau của họ như nỗi đau của chính mình, và lấy niềm vui khi họ khỏe mạnh làm phần bù cho những khoảng trống riêng tư.

Có lẽ, tôi đã chọn con đường này ngay từ ngày khoác lên mình chiếc áo blouse đầu tiên. Và đến bây giờ, dù đôi lúc cô đơn, tôi chưa bao giờ hối hận vì đã dành trọn cuộc đời cho nghề điều dưỡng – nghề mà tôi luôn coi là một mối duyên nợ thiêng liêng.

Điều dưỡng là nghề vất vả, gian nan và áp lực nhưng cũng đầy tự hào. Phần thưởng lớn nhất của người điều dưỡng chính là nụ cười hạnh phúc, ánh mắt tin tưởng đầy sự biết ơn của người bệnh khi xuất viện. Mọi niềm vui, nỗi buồn của các đồng nghiệp trong khoa, đã tạo nên một tập thể đoàn kết, sẻ chia, sẵn sàng hỗ trợ nhau trong mọi tình huống. Đó chính là động lực giúp tôi tiếp tục chặng đường còn lại. Vì lòng yêu nghề, vì sứ mệnh chăm sóc người bệnh tôi luôn khắc ghi khẩu hiệu “Sống là cho đi, đâu chỉ nhận riêng mình”.

Nếu có điều gì tôi muốn gửi gắm đến những bạn trẻ đang bước vào nghề, thì đó là: hãy yêu nghề bằng tất cả trái tim, nhưng cũng đừng quên yêu thương và chăm lo cho chính cuộc sống riêng của mình. Nghề điều dưỡng cao quý vì mang đến sự sống và niềm tin cho con người, nhưng mỗi chúng ta cũng cần một mái ấm để nương tựa, để khi trở về sau những ca trực dài, có nơi chờ đợi mình bằng sự yêu thương. Tôi đã chọn hiến dâng trọn đời cho nghề, không hối tiếc, nhưng nếu được ước một điều, tôi mong thế hệ sau sẽ tìm được sự cân bằng – để vừa giữ được đam mê, vừa có một gia đình hạnh phúc song hành.


Tin mới