Bác sĩ nội trú: Chuẩn mực đào tạo hay con đường đặc quyền?

Nếu đào tạo bác sĩ nội trú chỉ dành cho một nhóm nhỏ, trong khi phần lớn bác sĩ chuyên khoa được đào tạo không đồng đều, thì khó có thể bảo đảm công bằng y tế. Nội trú cần được nhìn nhận như chuẩn mực phổ quát của đào tạo chuyên khoa, không phải đặc quyền.

Đào tạo bác sĩ nội trú tại Việt Nam đã có gần 50 năm hình thành và phát triển, chứng minh hiệu quả trong việc tạo ra nhiều thế hệ thầy thuốc giỏi chuyên môn, giữ vai trò nòng cốt tại các bệnh viện tuyến Trung ương, tuyến tỉnh và trong hệ thống đào tạo y khoa. Tuy nhiên, thực tiễn cho thấy nội trú hiện vẫn chỉ là “con đường hẹp”, tiếp cận được bởi một số ít bác sĩ.

Khoảng cách năng lực giữa các tuyến y tế vẫn tồn tại rõ rệt, đặc biệt giữa tuyến Trung ương và địa phương. Sự chênh lệch này không chỉ nằm ở khả năng thực hiện kỹ thuật chuyên sâu, mà còn ở tư duy lâm sàng, năng lực ra quyết định, xử trí cấp cứu và quản lý toàn diện người bệnh. Nguyên nhân không phải do bác sĩ tuyến dưới kém nỗ lực hay năng lực, mà bởi họ thiếu cơ hội được đào tạo chuyên khoa bài bản, toàn thời gian, có giám sát chặt chẽ và đánh giá năng lực liên tục như mô hình nội trú.

Các bác sĩ nội trú tham gia thảo luận về điều trị, dựa trên các trường hợp lâm sàng

Thực tế, phần lớn bác sĩ địa phương hiện được đào tạo thông qua các khóa ngắn hạn, không liên tục, thiên về lý thuyết hoặc thiếu chuẩn đầu ra rõ ràng. Cách đào tạo này khiến quá trình tích lũy kinh nghiệm và kỹ năng diễn ra không đồng đều, khó hình thành năng lực hành nghề độc lập với chất lượng ổn định.

Những bất cập trong cấu trúc chương trình, thời lượng đào tạo, phương pháp giảng dạy và cơ chế đánh giá của các chương trình chuyên khoa hiện nay đã tạo ra sự phân tầng không mong muốn trong đội ngũ thầy thuốc. Hệ quả là người dân ở vùng sâu, vùng xa khó tiếp cận dịch vụ y tế chất lượng cao ngay tại địa phương, buộc phải vượt tuyến điều trị, gây quá tải tuyến trên và gia tăng chi phí xã hội.

Từ góc nhìn này, đào tạo bác sĩ nội trú không nên bị hiểu là mô hình “tinh hoa” dành cho số ít, mà phải là chuẩn mực của đào tạo bác sĩ chuyên khoa. Đã là bác sĩ chuyên khoa thì cần được đào tạo đủ sâu, đủ dài và đủ thực hành để đáp ứng yêu cầu chăm sóc sức khỏe cho người dân, ở bất kỳ tuyến nào.

Các bác sĩ bàn kế hoạch trước khi thực hiện một ca can thiệp tim mạch

Nếu nội trú chỉ dành cho một nhóm nhỏ, còn phần lớn bác sĩ chuyên khoa đi theo những con đường đào tạo không đồng đều, thì mục tiêu công bằng y tế khó có thể đạt được. Nội trú cần được nhìn nhận là chuẩn mực phổ quát, không phải con đường đặc quyền.

Để làm được điều đó, cần luật hóa đào tạo bác sĩ nội trú như một trụ cột của hệ thống đào tạo y khoa. Nội trú nên tiến tới trở thành điều kiện cần trước khi bác sĩ hành nghề lâm sàng độc lập, đặc biệt ở các chuyên ngành có yêu cầu cao. Song song, cần xây dựng chiến lược quốc gia dài hạn về đào tạo nội trú, từ quy mô, cơ cấu chuyên ngành, phân bổ vùng miền đến dự báo nhu cầu nhân lực, gắn chặt với chiến lược phát triển hệ thống y tế.

Bên cạnh đó, việc chuẩn hóa và kiểm định các cơ sở bệnh viện tham gia đào tạo, xây dựng hệ thống tuyển chọn minh bạch, chương trình đào tạo dựa trên năng lực hành nghề, cùng cơ chế đánh giá nghiêm túc và chứng thực thống nhất trên toàn quốc là những bước đi không thể thiếu. Khi đó, bác sĩ nội trú mới thực sự trở thành nền tảng bảo đảm chất lượng chuyên môn và công bằng trong chăm sóc sức khỏe cho toàn dân.

TH (Thanh Niên)


Tin mới